Buôn Ma Thuột vào buổi chiều luôn có một kiểu đẹp rất lạ. Không rực rỡ như Đà Nẵng, cũng chẳng mộng mơ như Đà Lạt. BMT đẹp theo cách… bình thản. Ánh nắng cuối ngày phủ lên mái nhà một lớp vàng rất nhẹ, mùi cà phê len theo gió thoảng qua từng con dốc, và mọi thứ trở nên quen thuộc đến mức chỉ cần hít một hơi sâu là thấy lòng chậm lại.
Có những buổi mình chạy xe lang thang vô định, chẳng nhắm quán nào cả. Nhưng hễ thấy một góc café để ánh hoàng hôn chiếu xuyên qua khung kính, mình lại tấp vào. Gọi ly nước, ngồi xuống, thở nhẹ — vậy là thấy như mình được “nạp pin” để sống tiếp một ngày tử tế. Ở một thành phố vốn nổi tiếng với cà phê, những quán như vậy không chỉ là chỗ ngồi, mà còn là điểm ăn uống mang theo cảm xúc và ký ức rất riêng.
Bài này mình viết từ những buổi chiều như thế. Không phải dạng “tổng hợp top” cho đủ số, mà là những quán mình thật sự đã ghé, đã ngồi, đã nhớ. Nhớ ánh nắng quét qua mặt bàn, nhớ vài câu chuyện của người bên cạnh khiến lòng đỡ chông chênh. Mỗi quán trong danh sách dưới đây đều đẹp theo một cách rất khó tả: có quán sang, có quán vintage, có quán thơ, có quán yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng gió, và có những quán mà hoàng hôn đẹp đến nổi không giơ máy lên chụp thì… tiếc cả buổi chiều.
Hy vọng khi ông đọc bài này, ông sẽ lại có cảm giác muốn chạy xe chậm chậm giữa phố, rồi dừng ở một nơi nào đó, ngắm mặt trời lặn sau dãy nhà, hít một hơi dài và thấy lòng nhẹ tênh. Buôn Ma Thuột vốn hiền lắm — chỉ cần mình ngồi đúng góc, đúng lúc, là nó tự khắc đẹp theo cách riêng của nó.
Sau vài lần thử đi ngắm hoàng hôn ở nhiều quán khác nhau, mình mới hiểu vì sao nhiều người lại “chung thủy” với Thiên Đường Hoàng Hôn Café đến vậy. Quán nằm ở đoạn đường cao, hướng nhìn mở rộng ra cả một khoảng trời cực kỳ thoáng. Lần đầu mình tới, trời trong veo, mây trôi nhẹ, mặt trời như một quả cam lớn đang từ từ hạ xuống. Đẹp đến mức mình… quên mất phải chụp hình.

Thật ra buổi chiều ở đây luôn mang một cảm giác rất khác. Mình thích nhất khoảnh khắc nắng bắt đầu chuyển từ vàng sang cam, rồi sang đỏ — ánh sáng phản xuống bàn gỗ, ly nước, cả đôi mắt của người ngồi đối diện cũng đẹp hơn bình thường. Ở Buôn Ma Thuột không nhiều quán có view hoàng hôn chính diện thế này, nên chỗ ngồi đẹp luôn hết rất sớm. Có khi mình đến lúc 16h mà đã thấy nhiều bạn giữ chỗ trước.

Không gian quán thì mộc mạc, không quá cầu kỳ nhưng hợp với vibe chiều Tây Nguyên: chút gió trên cao, chút bụi đường, chút tiếng nói chuyện rì rầm. Nếu bạn là người thích cảm giác ngồi yên nhìn trời đổi màu — không làm gì cả — thì đây là nơi dành cho bạn. Còn nếu thích chụp hình, mình khuyên nên để chế độ HDR và đứng hơi nghiêng, ánh sáng sẽ ôm vào mặt rất đẹp.
Gợi ý: đi tầm 16:00–16:20 để giữ được các bàn ngoài trời. Nếu hôm đó trời trong, cảnh sẽ đẹp hơn bạn nghĩ rất nhiều.
Thông tin liên hệ:
Nhà Trên Đồi là kiểu quán mà dân BMT tụi mình hay rủ nhau đi những hôm muốn “trốn phố một chút”. Quán nằm hơi xa trung tâm, đường đi rộng thoáng, trời chiều chạy lên đây lúc nào cũng dễ chịu. Tới nơi rồi, chỉ cần bước xuống xe là nghe mùi gỗ nhẹ, nghe tiếng gió chạy ngang qua những tán cây phía sau — cảm giác rất giống mấy căn homestay nhỏ ở ngoại ô Đà Lạt.

Mình từng ghé quán này nhiều lần, và lần nào cũng cảm thấy nó không thay đổi quá nhiều — theo nghĩa tốt. Không gian vẫn mộc, vẫn yên, bàn ghế đặt xa nhau để ai cũng có khoảng riêng. Có hôm mình đi một mình, mang laptop lên ngồi, gọi ly cà phê rồi mở nhạc nhỏ. Ngồi một lúc là thấy tâm trí rõ ràng lại. Có hôm đi với bạn, tụi mình ngồi ngoài hiên gỗ, nhìn xuống thung cỏ phía dưới — gió chiều thổi nhẹ, mùi cây thoang thoảng. Không cần nói gì nhiều, vậy mà thấy bình yên.

Ở đây không hợp để chụp ảnh kiểu sang chảnh, nhưng lại hợp cho những tấm hình “mộc”, trầm, kiểu dáng ngồi bên cửa gỗ hoặc nhìn ra ngoài trời. Có nhiều bạn chụp ảnh theo phong cách film, lên màu đẹp bất ngờ. Người địa phương tụi mình thường nói: “Muốn tìm lại năng lượng – lên Nhà Trên Đồi một buổi là đủ”.
Thông tin liên hệ:
Trước khi tìm ra Horizon, mình đã đi thử khá nhiều quán có view hoàng hôn ở Buôn Ma Thuột. Mỗi nơi đều có cái hay riêng: chỗ thì cao, chỗ thì thoáng, chỗ thì nhiều cây. Nhưng chỉ đến khi ngồi ở Horizon, mình mới thấy “à, đây nè, đúng cái mình cần”. Có lẽ vì không gian ở đây giữ được sự vừa đủ: vừa đủ yên, vừa đủ thoáng, vừa đủ mộc mạc, vừa đủ góc đẹp mà không bị cố gắng.

Horizon dùng nhiều chất liệu tự nhiên như gỗ, đá và cây xanh. Bước vào là cảm giác dễ chịu liền. Tầng nhìn ra phía đồi chính là điểm ghi điểm lớn nhất với mình — không quá rộng đến choáng ngợp, nhưng đủ để thấy trời đổi màu từng chút một. Trời chiều ở đây đẹp theo kiểu nhẹ nhàng: nắng rớt xuống nền gỗ thành những vệt dài, gió từ phía thung thổi lên mát, nhìn xa xa như thị trấn nhỏ chứ không phải thành phố.

Nếu so với các quán khác mình từng đi, Horizon không làm quá về decor nhưng lại giữ được cảm giác “đúng chất”. Tức là vẫn đẹp, vẫn chill, nhưng không làm mình bị mệt vì quá nhiều góc chụp. Đây là nơi mình chọn khi muốn đi uống cà phê thật sự — nhưng vẫn muốn có một tấm hình đẹp mang về.
Thông tin liên hệ:
Mình biết tới Tiệm Cafe 1998 một cách rất tình cờ. Hôm đó chạy ngang đường Amasa tìm chỗ trú nắng, thấy biển hiệu nhỏ nhỏ, phong cách hơi cũ cũ nên tấp vô. Ai ngờ bước vào lại như lọt thẳng vào một “thập niên 90” thu nhỏ. Khung cửa gỗ cũ, chiếc cassette đặt trên kệ, tấm poster phim Việt thời xưa… Tất cả khiến mình hơi khựng lại vài giây vì cảm giác quen đến lạ.

Điều làm mình bất ngờ nhất là không gian nhỏ nhưng có hồn. Ánh sáng không quá mạnh, kiểu sáng dịu, hơi vàng, hợp để ngồi yên nghe nhạc cũ. Mình vô tình chọn đúng buổi chiều nên ánh nắng xiên qua cửa kính làm mọi thứ càng mộng hơn. Có khách ngồi đọc sách, có người đang chụp hình — và ai nhìn cũng… hợp với quán một cách khó giải thích.
Thức uống không quá cầu kỳ, nhưng phù hợp vibe. Ở đây người ta đến để tìm cảm giác, không phải để trải nghiệm menu phức tạp. Mình uống cacao nóng hôm đó, cảm giác như quay về tuổi nhỏ, thời chỉ biết cà phê qua mùi rang ngoài xóm và mấy ly cacao pha trong ly sứ trắng.

Tiệm 1998 không phải kiểu quán để “khoe” sự sang, mà là quán để bạn lắng xuống một chút. Một kiểu đẹp nhẹ, đẹp hoài cổ, đẹp khiến mình muốn ngồi thêm chút nữa cho hết bài nhạc đang phát.
Thông tin liên hệ:
Có những nơi khi bước vào, bạn không biết mô tả bằng lý trí như thế nào — chỉ biết cảm giác dâng lên theo từng góc bạn đi qua. Mộc Garden với mình là vậy. Một chút mộc, một chút rộn ràng, một chút đầy màu sắc. Ánh sáng chiều phủ lên những khung gỗ, những giàn hoa, cả chiếc xe cổ đặt ở góc cũng trở nên đẹp hơn thường lệ.

Đi giữa không gian rộng của Mộc Garden, mình có cảm giác như đang đi trong một “bộ sưu tập cảm xúc” hơn là một quán cà phê. Mỗi góc lại mang một cảm giác khác: có góc nhẹ nhàng với tường trắng và hoa; có góc mộc với gỗ và cây; có góc hơi nghệ với những mảng màu đậm; có góc vui tươi với tiểu cảnh thay đổi theo mùa. Mình cứ đi, nhìn, chụp, rồi ngồi xuống thở nhẹ — thấy chiều BMT hôm đó đậm và đẹp hơn.
Âm thanh cũng góp phần: tiếng lá cây xào xạc, tiếng nhóm bạn đang tạo dáng cười rộn, tiếng click máy ảnh liên tục. Không gian rộng nhưng không lạc lõng, ngược lại làm cảm xúc mình đầy lên. Một buổi chiều như vậy, chỉ cần một ly nước đơn giản cũng đủ.

Mộc Garden hợp để đi với nhóm bạn, hợp để chụp ảnh theo concept, hợp cho những ngày muốn “mang về thật nhiều hình”, nhưng cũng hợp với người thích cảm giác vui trong lòng — kiểu vui nhẹ mà thật.
Thông tin liên hệ:
Trước khi mình ghé Làng Cà Phê Trung Nguyên, rất nhiều người đã nói câu này:
“Qua đó đi, chụp hình đẹp lắm, với lại cảm giác nó rất… BMT.”
Nghe nhiều đến mức mình tò mò phải đi thử. Và đúng như lời mọi người bảo — bước vào khuôn viên rộng lớn, thấy kiến trúc mang đậm chất Tây Nguyên, những mảng tường gạch, mái nhà Rông, cây xanh trải khắp, mình hiểu tại sao nó trở thành “địa điểm phải đến” của du khách.

Không gian ở đây không phải kiểu quán cà phê thông thường. Nó giống một tổ hợp văn hóa – kiến trúc – ẩm thực hơn. Bạn có thể đi từ khu này sang khu khác, mỗi nơi một vibe nhưng đều giữ được nét trầm ấm. Ánh nắng chiều rơi xuống mái ngói, lên thân gỗ, tạo nên những khung hình rất điện ảnh. Chụp kiểu nào cũng có chất của Tây Nguyên: vừa mạnh mẽ, vừa sâu, vừa hoài cổ.

Mình đi thử một vòng, chụp vài tấm, rồi ngồi xuống gọi ly cà phê phin. Ngồi đó nhìn dòng người qua lại, nhìn khách du lịch háo hức chụp hình, thấy vui vui — đúng kiểu nơi mà người ta muốn chia sẻ, muốn kể cho nhau nghe. Và thật ra, lời người ta nói đúng thiệt: Làng Cà Phê Trung Nguyên giống như “linh hồn cà phê” của thành phố này.
Thông tin liên hệ:
Lần đầu mình ghé The BM House Coffee là một buổi chiều trời nhẹ, kiểu thời tiết mà bạn chỉ muốn kiếm một góc nào nhiều nắng nhưng không quá nóng. Vừa dựng xe xong là nghe mùi cà phê lan ra từ bên trong — cái mùi rang nhẹ, hơi ngọt, kiểu Robusta Đắk Lắk quen thuộc mà mình rất thích. Quán rộng hơn mình nghĩ khá nhiều, thiết kế kiểu hiện đại nhưng vẫn giữ được chất mộc mà không bị lạnh. Cửa kính lớn làm ánh sáng tràn vào đầy ắp, nhìn đâu cũng có cảm giác “ảnh đây rồi”.

Hôm đó mình ngồi ở một chiếc bàn cạnh ô cửa, gọi ly latte. Ánh nắng cuối ngày đổ xuống bàn thành một mảng vàng sáng, nhìn ly nước cũng trở nên đẹp hơn bình thường. Bên cạnh có một cặp đôi đang chụp hình, góc nào lên hình cũng hợp lý. Mình thích cảm giác ở quán này: không quá ồn, nhưng cũng không đến mức im lặng khiến mình ngại thở mạnh. Nhân viên dễ thương, nói năng nhẹ nhàng, đồ uống lên nhanh — đúng kiểu những thứ nhỏ nhỏ nhưng tạo trải nghiệm tốt.

Điều bất ngờ là thực đơn ở đây nhiều hơn nhìn bên ngoài rất nhiều. Ngoài cà phê nguyên bản thì còn có cold brew, yaourt, trà trái cây… Hôm nào muốn “nặng vibe” cà phê thì uống phin, hôm nào muốn thư giãn thì gọi trà. Nhưng điều khiến mình nhớ nhất vẫn là ánh sáng chiều chiếu qua cửa kính — cái ánh sáng khiến mọi thứ đẹp hơn một chút, kể cả tâm trạng mình hôm đó.
Thông tin liên hệ:
Bước vào Là Mơ Coffee giống như bước vào một chiều dịu dàng hơn của Buôn Ma Thuột. Quán phủ tone trắng – nâu, mùi hoa thoang thoảng, ánh sáng đổ xuống rất mềm, kiểu ánh sáng mà chỉ cần đưa tay lên cũng thấy đẹp. Tường trắng, bàn gỗ nhỏ, những bình hoa tươi đặt rải rác như vô tình nhưng lại rất hợp mắt. Không gian có gì đó khiến mình tự nhiên… nói nhỏ lại, sợ phá mất cái vibe yên lành.

Ngồi gần cửa kính, mình nhìn ra ngoài và cảm giác như đang ở một góc cà phê Hàn Quốc nào đó chứ không phải giữa lòng Tây Nguyên. Buổi chiều vào đây dễ thương vô cùng — nắng không gắt, chỉ vàng nhẹ, vừa đủ để các bạn nữ chụp vài tấm hình kiểu trong trẻo. Ở Là Mơ, cảm giác “đẹp” không phải kiểu phô diễn mà là kiểu tinh tế, nhẹ và có chút thơ.

Thức uống thì dễ uống, menu không quá cầu kỳ. Nhưng ở đây người ta tìm cảm giác nhiều hơn là một món nước phức tạp. Có nhiều bạn đi một mình, mang laptop hoặc cuốn sách; cũng có nhóm bạn trẻ đến chụp ảnh theo concept. Mình nhớ nhất là khung cửa kính lớn với giàn hoa phía trước — chỉ cần đứng vào là tấm hình đã có cảm xúc sẵn.
Thông tin liên hệ:
Amour là kiểu quán mà mỗi lần mình kể cho bạn bè đều nói: “Ê, quán này lên hình xịn lắm”. Không phải khen cho vui, mà đúng là vibe Địa Trung Hải của nó khá cuốn. Từ màu tường vàng ấm, mấy khung cửa kính cao, cho đến cái cách ánh sáng buổi chiều chạm vào từng mảng tường — nhìn vào là muốn chụp hình ngay.

Hôm mình ghé, trời đẹp bất ngờ. Ngồi ở bàn gần cửa, gió thổi nhẹ, nắng phản xuống nền gạch khiến mọi thứ trông như một buổi chiều bên bờ biển Hy Lạp. Mình nhớ đã nói với người đi cùng: “Ở đây có cảm giác không phải BMT luôn á”. Tụi mình gọi một phần nước đơn giản, ngồi nói chuyện lan man chuyện công việc — mà lạ là trong không gian này, mọi thứ nghe nhẹ nhàng hơn.
Amour hợp cho những buổi hẹn nhẹ, những người thích vibe sang nhưng không gượng ép. Những góc chụp ở đây không quá nhiều nhưng cái nào cũng đẹp — tường vàng sạch, ban công nhỏ, cây xanh để đúng chỗ. Kiểu decor không cố gắng cầu kỳ nhưng lại vừa đủ để tạo cảm giác sang mà vẫn gần gũi.
Thông tin liên hệ:
Những buổi chiều khiến mình muốn quay lại Buôn Ma Thuột thêm vài lần nữa
Có những thành phố hợp để sống nhanh, nhưng cũng có những nơi sinh ra để mình sống chậm lại một chút. Buôn Ma Thuột với mình nằm ở vế thứ hai. Mỗi lần chạy xe buổi chiều, nhìn xuống những con dốc thấp thoáng ánh nắng, nghe tiếng gió rì rào, mình lại thấy thành phố này có cái gì đó rất mềm — dù nhìn bên ngoài có vẻ khô khan, thẳng thắn.
Mười quán cà phê trong bài này cũng vậy. Không phải nơi nào cũng hào nhoáng, cũng không phải nơi nào cũng “đỉnh cao sống ảo”, nhưng mỗi chỗ cho mình một cảm giác riêng: một chút ấm, một chút thơ, một chút hoài niệm, một chút bình yên mà nhiều khi mình không gọi tên được. Thích nhất vẫn là cái cảm giác ngồi yên, uống ngụm nước, nhìn trời đổi màu — rồi tự nhiên thấy lòng nhẹ bẫng.
Nếu có thời gian, ông cứ đi thử từng quán một. Không cần vội, cứ để Buôn Ma Thuột dẫn ông đi bằng cách rất riêng của nó: chậm, nhẹ, và đủ đẹp để khiến mình nhớ lâu.
Thiên Đường Hoàng Hôn Café và Horizon Café là hai nơi có view sunset rõ nhất. Quán nằm ở vị trí cao, tầm nhìn thoáng nên thấy mặt trời rất đẹp vào mùa khô.
Amour Bistro (vibe Địa Trung Hải), Mộc Garden (nhiều concept), Tiệm Cafe 1998 (vintage) và Làng Cà Phê Trung Nguyên đều là những điểm “đưa máy lên là có ảnh”.
Tầm 16:00–17:20 là thời điểm ánh sáng vàng nhất. Nếu muốn chụp hình, đến sớm 20–30 phút để chọn được góc đẹp.
Có thể bạn quan tâm
BẠN ĐỌC: Sẽ nhận được ưu đãi tốt hơn khi nói "Biết đến thông tin qua DakLakReview"
DOANH NGHIỆP: Đăng tải thông tin MIỄN PHÍ. Liên hệ để nhận hỗ trợ
Nền tảng dữ liệu trực tuyến của người Đắk Lắk
Hàng nghìn địa điểm cung cấp dịch vụ và sản phẩm tại Dak Lak được cộng đồng người dùng trải nghiệm và đánh giá một cách chân thực, khách quan và chi tiết.
DakLakReview cam kết cung cấp thông tin minh bạch, là cầu nối giúp hàng triệu người dùng tìm ra những dịch vụ và sản phẩm chất lượng nhất. !
© Bản quyền 2025 DakLakReview.vn | Chỉnh Sách - Điều Khoản
Trở thành người đầu tiên bình luận cho bài viết này!