Buôn Ma Thuột với tôi giống như một người quen lâu năm:
không hào nhoáng, không phô trương, nhưng càng tiếp xúc, càng thấy quý.
Chỉ cần ngồi ở bất kỳ quán cà phê nào đó ven đường Lê Thánh Tông hay Nguyễn Tất Thành, nhấp một ngụm cà phê phin nóng, nhìn dòng xe chạy chậm qua, tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ đi vài phần.
Mọi thứ diễn ra chậm hơn, sâu hơn, và có chút gì đó… rất thật.

Nếu ông đã quen với việc kẹt xe ở TP.HCM hay Hà Nội, thì khi đến Buôn Ma Thuột, ông sẽ sốc — nhưng là sốc theo nghĩa “dễ chịu”.
Đường ở đây rộng. Rộng thiệt.
Nhiều tuyến đường 4–6 làn mà xe chạy vẫn không đông.
Buổi sáng, đứng ngay ngã sáu trung tâm, nhìn người ta đi làm, cái cảm giác nó rất… đời:
Thành phố này như một người biết mình có gì, và không cần phải ồn ào để chứng minh điều đó.
Ngay cả những con đường lớn như:
…đều thoáng đến mức tôi chạy chậm lại lúc nào không hay, chỉ để hít gió.
Buôn Ma Thuột nằm giữa vùng cao nguyên đất bazan, nên buổi chiều hay có gió lùa mạnh — gió cao nguyên rất khác, mát hơn, mạnh hơn, mà cũng sạch hơn.
Nói Buôn Ma Thuột là “thủ phủ cà phê” nghe hơi quảng cáo, nhưng thật sự đúng.
Ở đây uống cà phê không phải là thói quen buổi sáng — nó là văn hoá sống.
Ông ghé bất kỳ con hẻm nào cũng có thể thấy một quán cà phê nhỏ, vài cái bàn nhựa thấp, mùi cà phê rang mới bốc lên thơm lừng. Không cần sang trọng. Không cần decor. Nhưng đậm vị và thật.

Đi sâu vào các quán lớn như:
…thì ông sẽ gặp một màu sắc khác: đẹp, chỉn chu, nhiều không gian sống ảo.
Nhưng nói thật, cái “hồn” của cà phê Buôn Ma Thuột nằm ở quán sân vườn và quán phin vỉa hè.
Tôi đã từng ngồi ở một quán nhỏ gần đường Phan Bội Châu, ly cà phê chỉ 15–20 nghìn mà chất lượng hơn cả ly 50–60 nghìn ở Sài Gòn.
Chủ quán rang cà phê bằng chính cái máy ngay sau nhà. Mùi nó thơm tới mức ngồi chưa kịp uống đã thấy tỉnh.
Ở đây uống cà phê là để:
Tôi từng thấy một cụ già ngồi một mình từ 6h sáng tới gần 9h, chỉ để đọc báo cũ và nhìn đường. Ở nơi khác điều đó lạ, chứ ở Buôn Ma Thuột lại bình thường.
Không biết ông sao, chứ tôi đi thành phố nào mà đường nhỏ, xe đông, cứ áp lực.
Còn Buôn Ma Thuột thì thấy thoải mái.
Đường sá cực kỳ dễ nhớ, vì bố cục thành phố khá vuông vắn và logic.
Chạy từ ngã sáu ra Nguyễn Chí Thanh hoặc lên Lê Duẩn đều rõ ràng, không phải kiểu vòng vèo mất phương hướng.
Buổi chiều khoảng 5h, thành phố lên đèn, trời bắt đầu se se lạnh, chạy trên Nguyễn Tất Thành là “đã” nhất.
Xe không đông, gió mát, hai bên nhiều cây — cảm giác trời đất nó mở ra trước mặt.
Khoảng thời gian ấy, Buôn Ma Thuột đẹp theo kiểu mộc mạc, chứ không phải kiểu phố thị lung linh.
Ai nghĩ Buôn Ma Thuột chỉ có cà phê là nhầm đó nha ông.
Thành phố này ăn uống cực kỳ đã, mà giá cũng mềm.
Mấy món nên thử khi đến đây:
Món này nhìn qua tưởng đơn giản nhưng ăn rồi mới biết “chất”.
Sợi to, màu đỏ cam tự nhiên, nước dùng nêm vừa, thịt bằm, cật, tóp mỡ… mỗi thứ một chút mà ăn lạ miệng.
Thịt bò mỏng, nhúng me chua nhẹ, chấm bánh mì hoặc ăn với rau rừng.
Một phần hai người ăn no nê.
Thịt săn chắc, vị đậm, ăn kèm muối tiêu chanh hoặc muối ớt xanh.
Món này uống bia thì “bắt” cực kỳ.

Khác cơm gà Phú Yên, khác cơm gà Tam Kỳ, khác cơm gà Hội An.
Mỗi quán mỗi kiểu làm thành phố phong phú thêm.
Ai thích khám phá văn hoá thì nên thử:
Nói chung ăn uống ở đây vừa ngon, vừa thật, không thấy kiểu “du lịch hoá quá mức”.
Đi nhiều thành phố rồi, tôi nhận ra Buôn Ma Thuột có một điều đặc biệt:
nhà cửa không chen chúc, không thiếu ánh sáng.
Ở các khu như:
…nhà cửa thoáng, đường đa phần 2–4 mét trở lên, xe ra vào dễ.
Hàng xóm ở đây sống kiểu “biết nhau vừa đủ”: không soi mói, không ồn ào, nhưng có chuyện là giúp.
Buổi tối nhiều khu còn nghe tiếng trẻ con chạy chơi ngoài sân.
Ở thành phố lớn hiện hiếm thấy cảnh này.
Thành phố này có kiểu đẹp “trầm”, chứ không phô. Nhưng càng đi, càng thấy hay.
Buổi chiều nhẹ gió, hồ lăn tăn sóng, mấy cái thuyền độc mộc nằm ngang bờ — nhìn vô đã thấy yên.
Gần đó còn có những dãy nhà dài Êđê giữ nguyên kiến trúc.
Nghe thác đổ là biết: âm thanh mạnh mà đầy năng lượng.
Đợt tôi đến, đứng cách hơn 20 mét vẫn cảm nhận được hơi nước bay lên.
Buôn cổ đẹp nhất thành phố.
Nhà dài, cổng gỗ, hàng rào tre — nhìn là mê.

Ai thích chụp hình thì cứ vào đây, góc nào cũng đẹp.
Không gian hiện đại nhưng vẫn giữ chất văn hoá.
Nơi thể hiện rõ nhất nhịp sống người bản địa:
Tôi thích cách người Buôn Ma Thuột nói chuyện:
chậm – nhẹ – rõ – và rất thật.
Không vòng vo, không khách sáo nhiều.
Có sao nói vậy nhưng không phũ.
Một lần tôi dừng xe hỏi đường, chú chạy xe ôm nói:
“Con cứ chạy thẳng tới cây gòn, thấy cái tiệm tạp hoá bên tay trái là quẹo. Không rành thì chú dẫn ra tới đó luôn.”
Vậy đó, đơn giản, thân tình.
Tôi nghĩ Buôn Ma Thuột hợp với mấy kiểu người sau:
Với du khách, Buôn Ma Thuột giống như một “điểm dừng để thở”.
Với người ở lâu, Buôn Ma Thuột là nơi nuôi dưỡng sự an yên.
Buôn Ma Thuột là một thành phố không cần phải đẹp kiểu hào nhoáng để người ta yêu nó.
Cái làm người ta nhớ là gió cao nguyên, cà phê thơm, đường rộng, tiếng thác, nụ cười người Êđê, và cái cảm giác “ở đây sống được”.
Thành phố này mộc, nhưng cái mộc đó lại là thứ khiến người ta thấy mình bớt mệt.
Nền tảng dữ liệu trực tuyến của người Đắk Lắk
Hàng nghìn địa điểm cung cấp dịch vụ và sản phẩm tại Dak Lak được cộng đồng người dùng trải nghiệm và đánh giá một cách chân thực, khách quan và chi tiết.
DakLakReview cam kết cung cấp thông tin minh bạch, là cầu nối giúp hàng triệu người dùng tìm ra những dịch vụ và sản phẩm chất lượng nhất. !
© Bản quyền 2025 DakLakReview.vn | Chỉnh Sách - Điều Khoản