Buôn Hồ với tôi là một kiểu đô thị đặc biệt:
không quá lớn, không đông đến nghẹt thở, nhưng đủ sầm uất để vui – đủ bình yên để thương.
Trong những lần đi từ Buôn Ma Thuột ra hướng Phú Lộc, mỗi lần ngang qua đoạn đường dẫn vào Buôn Hồ, tôi đều có cảm giác như bước vào một không gian khác: thân quen hơn, gần gũi hơn, đậm chất “thành phố nhỏ” kiểu Tây Nguyên.
Buôn Hồ không ồn, nhưng lại nhộn nhịp theo một cách rất riêng — vừa có nét của đô thị đang phát triển, vừa có nét của làng xưa còn sót lại.
Để mà gọi tên cảm giác, tôi thấy Buôn Hồ như một ly cà phê phin chậm rãi: đậm, mộc và dễ gây nghiện.

Đi vào Buôn Hồ, điều khiến tôi chú ý đầu tiên là nhịp sống nơi đây rất thật.
Không phô trương, không có những tòa nhà chọc trời, không có biển quảng cáo to tổ chảng. Nhưng lại có một thứ mà ít đô thị giữ được: tính “người” trong nhịp sống.
Xe cộ không nhiều nhưng cũng không vắng.
Người buôn bán hai bên đường, mở cửa từ sớm đến tối.
Trẻ con đi học, phụ huynh chở bằng xe máy cũ mà ánh mắt ai cũng hiền.
Mấy lần ghé chợ trung tâm Buôn Hồ, tôi thấy người dân cười và nói chuyện với nhau nhiều lắm. Ở những thành phố lớn, đi chợ nghe tiếng rao nhiều hơn tiếng cười. Còn Buôn Hồ thì ngược lại.
Nhìn vậy thôi, nhưng đô thị này đang phát triển mạnh: nhà mới lên nhiều, quán xá mọc thêm, đường được sửa và mở rộng.
Buôn Hồ là kiểu nơi mà người đi qua thấy bình thường, nhưng người sống ở đây thấy rất đáng sống.

Thị xã Buôn Hồ, giống như Buôn Ma Thuột, cũng là “vùng cà phê”.
Ở đây, hầu như ai cũng biết ủ, biết rang, biết pha.
Tôi từng ghé một quán nhỏ trong hẻm ở phường An Lạc. Quán xây đơn giản, không biển hiệu, chỉ có vài bộ bàn ghế.
Vậy mà ly cà phê ở đó ngon đến mức tôi nhớ cả năm.
Cái hay của cà phê Buôn Hồ là mùi thơm rất đậm, kiểu rang thủ công, vị mạnh nhưng không gắt.
Ngồi uống ly cà phê phin, nghe tiếng nhỏ giọt, nhìn trời hơi âm u, cảm giác nó thiệt là… Tây Nguyên.
Nhiều quán sân vườn rộng lắm, cây xanh che mát, buổi chiều gió lùa vào mát rượi.
Ngồi đó tôi thấy thời gian như chậm lại.

Buôn Hồ không nhiều món “đại trà” như Buôn Ma Thuột, nhưng lại có những món đặc trưng rất đáng thử:
Nước dùng đậm, thịt mềm, vị lạ so với phở Bắc – Nam.
Gà ở đây thịt dai, thơm, không kiểu nuôi công nghiệp.
Nướng lên thơm nức, chấm muối tiêu xanh là chuẩn bài.
Đậm vị, ăn lạ miệng.
Nhìn đơn giản nhưng ăn lại cuốn.
Nhưng món tôi thích nhất lại là mấy món bình dân ven đường: bánh mì ốp la, mì quảng vị Tây Nguyên, đồ nướng nhỏ nhỏ — nó đúng kiểu “ăn để thương cái thị xã này”.

Đi sâu vào Buôn Hồ, tôi thấy khu dân cư ở đây có điểm chung:
Không khí nói chung sạch, không khói bụi nhiều.
Đặc biệt, khu gần trung tâm phường An Bình, Đạt Hiếu, Thiện An… rất dễ sống.
Có lần tôi ghé nhà một người quen ở Buôn Hồ, ngồi ngoài sân nghe tiếng chim, nghe gió thổi qua hàng cây, tôi nghĩ:
“Sao thị xã nhỏ vậy mà dễ chịu dữ.”
Người dân nơi đây sống tình lắm.
Đi đường lạ hỏi bất kỳ ai, họ chỉ tận tình.
Có chú còn dẫn tôi chạy một đoạn vì “sợ con không biết lối”.

Ở Buôn Hồ, đường dễ đi, ít ngã tư phức tạp.
Các tuyến đường chính như Nguyễn Tất Thành (đi Buôn Ma Thuột – Gia Lai), hay các đường nội thị đều rõ ràng.
Lợi thế của thị xã này là:
Khoảng 6h tối, đèn đường bật lên, không khí bắt đầu lạnh nhẹ.
Chạy từ trung tâm ra các phường lân cận, tôi thấy Buôn Hồ đẹp theo kiểu bình dị, không màu mè.
Buôn Hồ tuy nhỏ, nhưng vẫn có những điểm đáng đi:
Đẹp nhất lúc sáng và chiều.
Nước xanh, mặt hồ phẳng, cây cối nhiều — lên hình đẹp vô cùng.
Nơi nhộn nhịp nhất thị xã, thể hiện rõ nhịp sống của người dân.
Kiến trúc đẹp, không gian thoáng.
Chạy vào rẫy mới thấy Buôn Hồ thật sự “giàu cà phê” thế nào.
Khung cảnh yên bình, mộc mạc, rất hợp để trải nghiệm buổi sáng hoặc chiều muộn.

Không biết có phải do sống gần nhau lâu không, nhưng người Buôn Hồ sống rất tình.
Tôi từng ghé một tiệm sửa xe nhỏ ven đường.
Xe tôi chỉ bị lỏng ốc chút xíu, chú thợ sửa xong không lấy tiền.
Tôi ngại, chú nói:
“Ở đây giúp nhau vậy mà con. Có gì đâu.”
Một câu đơn giản mà làm tôi nhớ Buôn Hồ thêm một chút.
Tôi thấy Buôn Hồ hợp với:
Ở đây không đắt đỏ, không vội vã, không ngột ngạt.
Một thị xã có thể không lớn, nhưng đủ ấm để người ta yên tâm.
Buôn Hồ không phải nơi để tìm sự hào nhoáng.
Nó là nơi để sống – theo nghĩa đúng nhất của từ này.
Sáng uống cà phê, trưa ăn quán nhỏ, chiều chạy xe ra hồ, tối ngồi sân nhà nghe gió — đơn giản vậy thôi nhưng lại có cảm giác “ở đây hợp với mình”.
Thị xã Buôn Hồ là một mảnh ghép rất đẹp của Tây Nguyên:
mộc, hiền, đậm – và đáng nhớ.
Nền tảng dữ liệu trực tuyến của người Đắk Lắk
Hàng nghìn địa điểm cung cấp dịch vụ và sản phẩm tại Dak Lak được cộng đồng người dùng trải nghiệm và đánh giá một cách chân thực, khách quan và chi tiết.
DakLakReview cam kết cung cấp thông tin minh bạch, là cầu nối giúp hàng triệu người dùng tìm ra những dịch vụ và sản phẩm chất lượng nhất. !
© Bản quyền 2025 DakLakReview.vn | Chỉnh Sách - Điều Khoản