Nếu chỉ đọc review trên mạng, bạn sẽ thấy người ta khen Phú Yên hiền, khen trời trong, khen biển xanh. Nhưng chỉ khi tôi đặt chân đến Gành Đỏ, tôi mới hiểu cái “hiền” của Phú Yên nó cứng như đá mà lại mềm như gió.
Gành Đỏ không phải kiểu danh thắng được dựng cổng, bán vé, căng băng rôn sống ảo. Nó giống một miếng vỉa biển hoang hoải còn sót lại trước khi con người can thiệp quá nhiều. Có lẽ vì vậy mà ai đi tự túc — giống tôi — mới cảm được nó ngon lành nhất.

Tôi đến Gành Đỏ trong một buổi sáng không phải cuối tuần. Lợi thế của đi tự túc là chẳng cần canh tour, chẳng sợ đông người, cứ theo giờ sinh học của mình. Đường vào là một cung khá dễ chịu: quốc lộ đoạn Tuy An — rồi rẽ vào con đường bê tông nhỏ, hai bên là nhà dân và giàn mướp vàng đầu mùa. Không có cảm giác “chuẩn bị tới một điểm du lịch”, chỉ giống ghé thăm nhà ai đó bên biển. Nhưng có lẽ đó cũng là phần hấp dẫn: bạn đến mà không bị “chuẩn bị tâm thế đi chụp ảnh”, nên khoảnh khắc đầu tiên khi thấy gành là một cú “wow” thật sự.
Gành Đỏ tên vậy không phải vì màu đỏ rực như sơn. Màu đá ở đây thuộc kiểu đỏ nâu đất — cái màu mà ai từng lớn lên ở miền Trung sẽ thấy quen: đỏ của đất bazan, của gạch ngói cũ, của tường rêu làng chài. Đặt cái màu trầm ấm ấy cạnh nước biển xanh phách, cạnh bọt trắng gầm gừ dưới chân đá, bỗng tự nhiên có cảm giác mọi thứ ở đây đang được chỉnh màu vừa tay một ông editor rất tỉnh táo, không màu mè, không quá lời.
Đi tự túc đến đây có một lợi thế tâm lý: bạn không bị cuốn vào guồng “đi — đứng — chụp — đi tiếp” của tour. Bạn được ngồi xuống một phiến đá, thở một hơi, và để biển nói trước. Tôi đã làm đúng điều đó. Đặt balo xuống. Gập chân lại. Không rút điện thoại. Không chụp. Chỉ nghe. Biển ở Gành Đỏ không quá ồn, nhưng tiếng va của sóng vào khối đá dày tạo nên kiểu âm thanh “nặng”, nghe rất đã. Kiểu âm thanh mà tai bạn sẽ nhớ, vì nó khác hẳn sóng cát mở ngoài bãi tắm.

Kinh nghiệm rút ra sau chuyến đi này: đến Gành Đỏ mà vội là sai. Phải có ít nhất 1–2 giờ rảnh, để não chuyển từ “đang đi” sang “đang ở”.
ĐI THẾ NÀO, GIỜ NÀO, Ở BAO LÂU
Nếu xuất phát từ Tuy Hòa, bạn chạy thẳng quốc lộ 1A về hướng Tuy An, đoạn đi Gành Đá Đĩa — tới gần khu này sẽ có bảng chỉ rẽ vào Gành Đỏ. Đường rẽ là đường bê tông nho nhỏ, chạy thêm một đoạn là tới ngay khu dân cư ven gành. Đi xe máy là hợp lý nhất. Ô tô vẫn vào được nhưng khi vào sâu thì chỗ quay đầu không thoải mái như đường tour — đi kiểu “khách tự túc” nghĩa là phải chấp nhận chút mộc mạc như vậy.

Giờ đẹp nhất: sáng sớm và gần chiều. Sáng sớm, màu nước sắc lạnh, nhưng ánh mặt trời dịu nên da người lên hình rất sạch. Chiều — nếu có mây mỏng — đá đỏ chuyển ấm, biển ngả xanh chàm, tổng thể lên ảnh đậm mood hoài cổ. Không nên đi giữa trưa, đá hấp nhiệt, đứng trên gành lâu sẽ mệt.

Ở bao lâu là vừa? Nếu đi kiểu “điểm — điểm — điểm” thì 45–60 phút là xong. Nhưng nếu đi đúng kiểu tự túc tận hưởng, nên dành tối thiểu 1 tiếng rưỡi. Vì muốn nghe tiếng biển, muốn ngồi xuống, muốn chờ ánh thay đổi để ảnh đẹp… đều cần thời gian.
Gành Đỏ không phải kiểu “có một tượng — đứng vào — chụp — hết chuyện”. Nó giống một mặt phẳng đá gãy bậc, có các tầng để bạn đứng ở nhiều cao độ. Ảnh đẹp ở đây không phải “có đạo cụ”, mà là khéo xếp khung.

Nếu chụp người, nên mặc màu sáng hoặc pastel lạnh. Đỏ — vàng — cam đôi khi chìm vào tông đá. Trắng — beige — xám lạnh hoặc xanh nhạt lên tốt hơn.
Pa-tơ-n 1 — Đi 1 buổi sáng
Pa-tơ-n 2 — Đi nửa chiều tới hoàng hôn
Mấu chốt của đi tự túc: đừng đến — chụp — đi, hãy cho mắt và tai có thời gian ghi nội dung, rồi mới giơ máy. Khi bạn “đã ở trong” nơi chốn, ảnh tự nhiên sẽ có “khí”.
GHÉ GÌ GẦN ĐÓ, ĂN Ở ĐÂU, ĂN GÌ
Vì Gành Đỏ nằm gần cụm Gành Đá Đĩa – Hải đăng Gành Đèn – vùng Tuy An, nên đi tự túc rất dễ xếp thành cụm nửa ngày hoặc một ngày mà không phải quay đầu xa.
Luồng phía Bắc
Gành Đỏ → Gành Đá Đĩa → Hải đăng Gành Đèn → ăn trưa hải sản Bãi Xép
Luồng phía Nam
Gành Đỏ → nhà thờ Mằng Lăng → Hòn Yến

Đi tự túc nghĩa là bạn không “được set menu”, vậy ăn để không sai? Tôi ưu tiên gần – tươi – không cầu kỳ:

Gành Đỏ không đòi hỏi bạn chuẩn bị nhiều — nó đòi bạn chậm lại. Nếu không chậm, bạn sẽ nghĩ: “ờ cũng đẹp”. Nếu chậm đủ, bạn sẽ nói: “ê… mai tao quay lại được không?”.
ĐỊA CHẤT – TÊN GỌI – TINH THẦN NƠI CHỐN
Người địa phương hay nói “đá đỏ”. Đơn giản như gọi tên màu cái gì trước mắt. Đá ở Gành Đỏ thuộc hệ đá bazan cổ — cái nền đá từng phun trào từ núi lửa hàng triệu năm trước. Sau đó bị gió biển, muối, sóng mài đi từng lớp, mở ra những mặt gãy và sống lưng đá như ta thấy hôm nay. Khi ta ngồi trên một phiến đá phẳng ở Gành Đỏ, thực ra ta đang ngồi trên thời gian rắn lại — không phải một decor du lịch đặt vào.

Cái hay là người ở đây không cố “làm đẹp nó lên” theo cách thương mại. Không lan can inox uốn lượn, không bậc xi măng vẽ mũi tên “check-in here”. Chỉ là một khối gành xù xì đúng nghĩa “mặt tiền của biển”, bỏ mặc cho ai đến thì đến, ai nghe được thì nghe. Chính thứ “không trang điểm” này tạo nên cảm giác được tin cậy: bạn không bị trình diễn; bạn được ở cùng thứ thật.
Tên gọi “Gành Đỏ” có thể đã vang nhiều năm mà chẳng ai cần viết thành bảng giới thiệu. Ở miền biển, tên gọi thường sinh ra từ mắt người: đá đỏ? gọi đỏ. Mũi tên lởm chởm? gọi mũi lởm chởm. Đời sống vùng biển ít ý thức “thi thương hiệu”, nhưng lại vô tình làm nên thứ thương hiệu mà thành phố thiếu: đúng – giản – bền.
Có những nơi “đi một lần để biết”, và có những nơi “đi nhiều lần để sống lại”. Gành Đỏ thuộc nhóm sau. Bởi vì nó thay đổi theo giờ: sáng lạnh – trưa khô – chiều ấm – tối sẫm; theo mùa: khô – ẩm – mù – nắng xiên. Và theo bạn: lần đầu bạn đến để xem, lần hai bạn đến để ở, lần ba có khi bạn chỉ đến để ngồi mười phút rồi đi — mà vẫn thấy xứng.

Đi tự túc tới một chỗ như thế này giống như tắt hết preset trên máy ảnh: bạn tiêu thụ “gốc tín hiệu”, không phải bản remix. Nếu đang ở độ tuổi làm nhiều – stress nhanh – phản ứng dồn dập, những nơi như Gành Đỏ là điểm giảm dữ liệu cho thần kinh: ít bảng quảng cáo, ít tiếng người, ít mồi gây xao lãng. Càng ít, càng quý.
Đừng coi Gành Đỏ là sân khấu; coi nó như một người lớn tuổi đang ngồi im. Ta ghé, ta chào nhỏ, ta ngồi yên một lúc, rồi ta đi. Đem về chỉ nên là ký ức đủ nhỏ để còn giữ được độ chính xác: tiếng sóng đập đá, màu đỏ nâu hơi sẫm, mùi nước mặn dội lên ướt cổ chân.

Nếu bạn hỏi: “Có đáng đi không?” — Đi tự túc, đáng. Không phải vì nó hoành tráng, mà vì nó trung thực. Và ở thời đại này, một nơi trung thực là một nơi hiếm.
Gành Đỏ nằm ở xã An Ninh Đông, huyện Tuy An, Phú Yên — cách trung tâm Tuy Hòa khoảng 30 km. Từ Tuy Hòa chạy quốc lộ 1A theo hướng Gành Đá Đĩa, thấy biển chỉ “Gành Đỏ” thì rẽ xuống đường bê tông nhỏ, đi thêm 1–2 km là tới. Có thể đặt Google Maps “Gành Đỏ – An Ninh Đông”, hoặc nhập tọa độ 13.4485 — 109.3189 để tới đúng vùng gành.
Nền tảng dữ liệu trực tuyến của người Đắk Lắk
Hàng nghìn địa điểm cung cấp dịch vụ và sản phẩm tại Dak Lak được cộng đồng người dùng trải nghiệm và đánh giá một cách chân thực, khách quan và chi tiết.
DakLakReview cam kết cung cấp thông tin minh bạch, là cầu nối giúp hàng triệu người dùng tìm ra những dịch vụ và sản phẩm chất lượng nhất. !
© Bản quyền 2025 DakLakReview.vn | Chỉnh Sách - Điều Khoản